Huỳnh Anh

BÀI VIẾT SẺ CHIA

Tập truyện Sắc Không

Đắng

Anh nhớ ngày sinh nhật của Mẹ để mua hoa tặng Mẹ, nhớ loại kẹo Mẹ thích và chẳng quên lời chúc Mẹ nhưng anh lại quên một điều: Mẹ đâu cần những thứ ấy mà thứ Mẹ cần bây giờ là có con bên cạnh để khi nhắm mắt Mẹ cũng sẽ toại nguyện

Đắng

Theo chân nhóm từ thiện đến Nhà dưỡng lão thăm và tặng quà các cụ đang sống ở đây. Ngồi nói chuyện với chị Giám Đốc vài phút thì có người mang vào giỏ hoa và một gói quà. Chị nhận đặt trên bàn, chúng tôi nhìn giỏ hoa hồng nhung thật đẹp, tôi hỏi đùa: Quà tám tháng ba cho chị sớm thế? Chị lắc đầu: Hoa và quà của con trai gửi cho bà đang ở đây nhân ngày sinh nhật của bà.

Tôi thắc mắc: Sao con không nuôi lại đưa mẹ vào đây?

Chị giải thích: ba năm trước có một thanh niên đưa bà vào đây, năn nỉ nhờ chăm giùm bà cụ khoảng một  tuần vì anh đi công tác nước ngoài sợ để mẹ ở nhà không ai chăm sóc lỡ xảy ra chuyện gì cho mẹ thì ân hận cả đời, gia đình lại neo đơn.

Vậy mà một tuần, rồi lại hai tuần và đến nay đã ba năm chẳng thấy anh con trai đến nhận mẹ. Đặc biệt cứ gần tám tháng ba, người con trai lại gửi giỏ hoa và gói quà kèm theo tấm thiệp mừng sinh nhật mẹ. Năm nào cũng vậy.

- Anh biết gói quà gì không?

- Kẹo sâm đó, hai lần trước cũng như thế cả.

Chị lấy tấm thiệp trong giỏ hoa đưa tôi xem. Tấm thiệp có dòng chữ. Chúc mừng sinh nhật mẹ
- Bà cụ  biết con mình gửi không ? Tôi hỏi chị
- Biết chứ, lần đầu bà mừng lắm, giỏ hoa để đầu giường cho đến khi hoa héo hết mới đổ đi. Kẹo chẳng dám ăn cứ để trong giỏ ngày nào cũng lấy ra nhìn rồi lại cất đi. Cứ mỗi buổi chiều, bà thường ra chiếc ghế đá ngoài sân mắt nhìn về cổng như trông chờ con mãi đến sầm tối mới vào phòng. Bây giờ cũng vậy. Năm sau cũng gần ngày tám tháng ba, người ta đưa đến giỏ hoa và gói quà. Bà nhận nhưng bên trong không còn cảm xúc như lần  đầu. Trong giỏ xách bà vẫn còn hai hộp kẹo lâu lâu mới lấy ra xem.

Tôi xin phép được giao quà cho bà.Tôi xuống trại giao giỏ hoa và gói quà và nói khéo anh ấy bận quá nên không đến được, hôm khác sẽ đến thăm bà. Bà không nhận mà nói với tôi nhắn lại với con trai bà rằng: Tôi cần con chứ không cần những thứ này. Giọt nước mắt lăn trên gò má xuống khóe miệng, bà nuốt vội như nuốt nỗi đau, nỗi đắng cay trong đời bà.

Tôi nhìn giỏ hoa toàn hoa hồng nhung biểu trưng cho sự thương yêu, hạnh phúc nhưng sao tôi cảm thấy bất hạnh, bạc bẽo ẩn chứa trong những cánh hoa. Còn lời chúc nghe rồi mà sao xót xa cho người mẹ. Hộp kẹo sâm ngọt ngào sao mang vị đắng cuộc đời. Có thể người con vì lý do nào đó mà không thể nuôi mẹ mình và anh ở xa lắm nên không thể về thăm mẹ nhưng dù hoàn cảnh nào đi nữa có lẽ nào anh lại nỡ để mẹ như chiếc đèn cạn dầu một mình hàng ngày chờ con. Anh nhớ ngày sinh nhật của mẹ để mua hoa tặng  mẹ, nhớ loại kẹo mẹ thích và chẳng quên lời chúc mẹ nhưng anh lại quên một điều: Mẹ đâu cần những thứ ấy mà thứ mẹ cần bây giờ là có con bên cạnh để khi nhắm mắt mẹ cũng sẽ toại nguyện. Làm sao những đóa hoa nhung mắc tiền có thể làm cho mẹ hạnh phúc khi bên mẹ vẫn là sự cô quạnh? Những cục kẹo sâm kia làm sao xoa dịu được nỗi đau quay quắt của mẹ mong con?

Mẹ, người đã cho anh hình hài , tần tảo nuôi anh đến trưởng thành, cứ tưởng tuổi gần đất xa trời sẽ được sống vui bên con cháu, nào ngờ mẹ sống trong sự đùm bọc chia sẽ của những người xa lạ cùng cảnh ngộ. Mỗi ngày đi qua, bà vẫn nuôi hi vọng rồi con sẽ về để bà được nhìn và nắm lấy tay con, Lúc ấy dù có xuôi tay rời xa thế gian bà cũng mỉm cười mãn nguyện. Mong ước của mẹ chỉ thế thôi, sao anh không hiểu, để mẹ mỏi mòn chờ đợi 

Ngày tám tháng ba, người ta thường mượn cánh hoa, món quà, lời chúc để thể hiện sự yêu thương với bà, với mẹ, với vợ, với chị và bạn gái . Đó là việc cần làm. Nhưng với giỏ hoa và hộp kẹo của người con trai ở đâu đó tặng mẹ mà tôi đang cầm trên tay sao hàm chứa sự tệ bạc của người con và nỗi xót xa đau đớn của người mẹ

Cuộc sống cần lắm những cánh hoa, món quà ,lời chúc để mọi người gần nhau, hiểu nhau và yêu thương nhau hơn. Nhưng những thứ ấy sẽ trở nên vô nghĩa và giả dối nếu chẳng chứa cái tình. Riêng với cha mẹ, xin hãy đừng để họ phải cô đơn lúc xế chiều và cũng đừng để họ phải mòn mỏi tựa cửa chờ con.

Chim xa bầy còn nhớ tổ, người xa người tội lắm người ơi

Blog Sắc Không

Xem nhiều hơn: Tập truyện Sắc Không
CẢM NGHĨ BẠN ĐỌC
Cảm ơn Bạn đã đọc. Nếu đồng cảm, hãy viết cảm nghĩ của Bạn ở đây để chia sẻ với mọi người.
Lưu ý rằng, nội dung chia sẻ ở đây có thể được hiển thị công khai. Vì vậy hãy chắc chắn rằng Bạn không viết những thông tin và bí mật cá nhân vào đây.
Nickname*
E-mail *
Nội dung*
À, hoặc nếu Bạn muốn chia sẻ hay góp ý riêng, thì hãy Bấm vào đây, viết rồi gởi cho Huỳnh Anh nhé!

Những bài viết cùng danh mục