Hôm nay kể chuyện đi chơi, trong đó lồng tình huống thực tế để dạy con kỹ năng mỏng.
Quan sát: Nhìn nhận sự vật hiện tượng xung quanh có sự tập trung cao độ (chưa cần phân tích).
Quán nghĩ: Nghĩ khác đi. Nghĩa là nghĩ sự việc đó theo chiều hướng khác đi, tích cực hơn và có ích hơn (chứ không phải nghĩ theo chiều hướng khác để biện hộ cho bản thân).
Lắng nghe nỗi sợ: Đơn giản là ngồi yên, nghe nhịp tim đập mạnh hơn mọi lần, cảm nhận được tay chân đang run lẩy bẩy, giọng nói cà lăm.
Ừ thì là kỹ năng mỏng, hổng dám nói là kỹ năng mềm vì cái kỹ năng này khá là AQ một chút.
Sáng nay, đưa tụi nhỏ vào khu vui chơi Vietopic, đi tìm ĐẢO KHO BÁU. Ôi cũng mấy chục năm không bao giờ đi đến chỗ chen chúc. Mà lỡ dắt hai nàng đi rồi, đành phải vào. Vừa nhích chân giữa đám đông vừa gạ gẫm các con, “đông quá mình về thôi con.”
- Con bé lớn nói: “Chịu khó đến quầy đổi vé con lấy bánh cho 3 mẹ con mình ăn rồi về”. Vậy mà đến chừng đổi được vé rồi, chúng cẩm bản đồ đi tìm kho báu thì lại bảo nhau xin Mẹ vào chơi một chút. "Dù sao mình cũng đi được tới khu trò chơi rồi Mẹ, giờ mà quay ra cũng đông Mẹ mệt hơn lúc nãy. Chỗ này Mẹ đi lại mệt lắm, Mẹ ngồi đây đi, tụi con chơi vòng vòng lâu lâu chạy lại với Mẹ. => Đây chính là KHẢ NĂNG THUYẾT PHỤC RẤT TINH VI.
Chúng ngon ngọt nên mình cũng chịu ngồi 1 góc ngay cửa mà chờ. Nghĩ lại mình đi nhiều không nổi mà đi chậm cũng cản trở các con vui chơi. Thế là trước khi quyết định cho chúng tự do tham quan, tự do chọn khu vui chơi, mình bắt chúng đứng chung chụp 1 bô hình. Chúng hỏi chụp làm gì trong góc tối om. Mẹ bảo, Mẹ chụp hình mới nhất của tụi con, lỡ có lạc Mẹ còn hình ảnh đưa ra nhờ các Chú bảo vệ tìm giúp. Chúng lại cắc cớ: “Nhưng trong điện thoại Mẹ cũng đã có nhiều hình về tụi con”. Mẹ: “Nhưng Mẹ chưa có tấm nào của tụi con mặc màu áo này, nét mặt này.” => Đây là lời nhắn nhủ với các con rằng “KHÔNG BAO GIỜ TẮM ĐƯỢC 2 LẦN TRÊN 1 DÒNG SÔNG” - những gì xảy ra hôm nay dù có giống với hôm qua cũng là một bản thể hoàn toàn khác.
Vòng 1, chơi được 1 lúc hai đứa chạy lại chỗ Mẹ đứng. “Con thấy có mấy chỗ trò chơi mà có tiền đó Mẹ, phải có tiền mới vào chơi được”. Mẹ gợi ý. “Chỗ này là khu vui chơi miễn phí. Nhưng theo Mẹ tụi con không nên hỏi Chỗ này chơi có tốn tiền hay không, mà nên hỏi người lớn rằng: Cô chú ơi, vé trò chơi này bao nhiêu? Nếu người ta nói miễn phí thì tụi con xin vào chơi, còn nếu họ nói giá vé thì tức là không miễn phí, tụi con tìm khu khác mà chơi. => Đây là khả năng QUAN SÁT có tìm hiểu.
Vòng 2, bé chị chạy lại Mẹ hét lớn: “Mẹ thấy em đâu không? Con kêu nắm tay con mà tự ý bỏ đi đâu rồi, dặn mà không chịu nghe.”. Mẹ vuốt vuốt vai nàng vài cái, hỏi rằng con đã bình tĩnh lại chưa. Bình tĩnh rồi thì quan sát trong dòng người mà tìm em. Còn chưa thì đứng im đó đến khi bình tĩnh thật sự. Bởi đơn giản rằng, giả dụ em có lạc mất thật đi chăng nữa thì mẹ chỉ mất 1 đứa thôi. Chứ Mẹ không muốn con hoảng loạn hóa điên, Mẹ sẽ mất luôn cả 2. => Đây là tình huống Mẹ tập luyện khả năng LẮNG NGHE NỖI SỢ HÃI để tìm cách giải quyết/ cách hành xử tốt nhất.
Túm lại là dành thời gian cho con trẻ, không phải chỉ là tiêu tiền, không phải chỉ là chơi. Mà là THIỀN NHÌN, THIỀN NGHE để hiểu các vấn đề của con trẻ và áp ngay hướng tự nhận ra vấn đề và tự giải quyết vấn đề.
Mong sau này lớn con sẽ hát nhái theo lời “Vì Em là con gái”
– “Vì Mẹ con Khuyết tật, con quen cách tự lập từ lâu”
Huỳnh Anh, viết ngày 04/6/2017.